.Hôm nay chia tay anh, không biết bao lâu vết thương này mới lành lại?
25 tuổi, em không còn trẻ, cũng không phải quá già để làm lại từ đầu
Ba năm, sáu tháng với một người con gái, phải chăng đã gần hết tuổi
thanh xuân? Dành cả tuổi xuân ngọt ngào ấy để ở bên anh, yêu
thương anh... giờ chợt nhận ra rằng, trái tim anh đã nguội lạnh. Anh ở
bên em, chỉ như một thói quen, một trách nhiệm. Sự yêu thương, ngọt
ngào giờ đã phai nhạt, còn anh tự biện minh rằng "Tình yêu ấy đã nhạt theo năm tháng, theo những trận cãi vã, dằn vặt".
Và cứ thế, em khóc lóc, mải miết chạy theo tình yêu đã bay xa, mà không
biết rằng, trong chính tâm hồm mình đã có quá nhiều vết thương.
Ngày bé, có người hỏi rằng: "Nếu phải chọn lựa để lấy người mình yêu hay người yêu mình, em sẽ chọn ai?". Em chẳng ngần ngại mà nói rằng: "Lấy
người yêu mình chứ! Vì con trai nên yêu con gái nhiều hơn thì mới có
hạnh phúc gia đình. Là con gái, nếu lấy người không yêu mình thì sẽ
không bao giờ có được hạnh phúc thực sự".
Bây giờ lớn rồi, mới thấy rằng nếu lấy người mình không yêu, sẽ đau
khổ lắm. Sẽ tay nắm tay mà lòng buồn mênh mang. Số phận có lẽ đưa đẩy,
luôn không chiều theo lòng người. Nhưng liệu có mấy ai tìm được hạnh
phúc, khi phải quan tâm, lo lắng bên một người mình không yêu? Giả tạo
bao lâu? Một năm, hai năm, hay suốt cuộc đời. Vậy đâu mới là hạnh phúc?
Ôm một người, trái tim nhớ về một người khác, như thế có tàn nhẫn lắm
không, cho cả anh và em?
Dành cả tuổi xuân ngọt ngào ấy để ở bên anh, yêu thương anh...
Ngày bé, có người hỏi rằng: "Theo em, lý thuyết một mái nhà tranh hai trái tim vàng, là đúng hay là sai?". Em chẳng ngần ngại mà nói rằng: "Sai.
Không có tiền thì sẽ cắn xé nhau, sớm muộn cũng đổ nát. Và tình yêu ấy
cũng chẳng thể nào bền chặt được". Bây giờ lớn rồi, mới thấy rằng cuộc sống là luôn đổi thay. "Thuận vợ thuận chồng tát biển đông cũng cạn". Hôm nay nghèo, trắng tay, ai biết đâu ngày mai có làm nên sự nghiệp? Cũng có thể có, cũng có thể không!
Ngày bé, có người hỏi rằng: "Nếu được lựa chọn giữa một ngôi nhà lớn có một trái tim lạnh và một túp lều rách nát có một trái tim ấm. Em sẽ chọn gì?" Em chẳng ngần ngại mà nói rằng: "Em
chọn ngôi nhà lớn, vì ít ra nó đáp ứng được một vấn đề quan trọng
trong cuộc sống là: ăn, mặc, ở... Người ta có thể sống mà không cần
có tình yêu, chỉ cần có vật chất. Không vật chất, người ta
không thể nào sống được". Bây giờ lớn rồi, mới hiểu được câu "Sống không bằng chết". Có đủ đầy điều kiện để ăn,
mặc, ở mà trái tim đã chết, một căn nhà lớn, một mâm cơm nguội lạnh,
một bóng hình người phụ nữ đêm đêm chờ cơm chồng về đến khuya... Để khi
người chồng trở về, là dằn vặt, là nước mắt, là sự mệt mỏi của cả hai.
Phấn son trang điểm, gương mặt xinh tươi rồi cũng héo mòn theo năm
tháng. Văng vẳng những tiếng cãi vã, những lời nói tổn thương, xúc
phạm, và cứ thế... Ngày, qua ngày, em sẽ chọn gì? Một túp lều rách nát
mãi mãi với một người chồng ấm áp và mãi mãi phải nhìn xã hội giàu sang
với ánh mắt thèm thuồng?
Ngày bé, có người hỏi rằng: "Mẫu người yêu lý tưởng của em là như thế nào?" Em chẳng ngần ngại mà nói rằng: "Người ấy phải cao hơn em, học giỏi, hát hay, ga lăng, tình cảm, lãng mạn, ngọt ngào, và âu yếm".
Bây giờ lớn rồi mới thấy rằng, em thật ngốc! Em đã quên mất cái quan
trọng nhất trong tình yêu... Đó là sự thủy chung và tha thứ, những điều
mà theo thời gian, người ta mới nhận ra được giá trị của nó, những thứ
thật sự quan trọng và cần thiết cho một tình yêu, một gia đình, một
mái ấm hạnh phúc... Tự hỏi rằng, có bao nhiêu người đàn ông làm được
điều đó?
Một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác sẽ mở ra...
Ngày bé, có người hỏi rằng: "Khi em biết rằng, người ta không còn yêu em nữa, em sẽ làm gì?". Em chẳng ngần ngại mà nói rằng: "Tôi không ưa cỏ may, bám nhằng vào người khác, tình không còn đắm say, níu chi cho phai nhạt". Khi người con trai đã không còn tình cảm, chia tay là giải pháp tốt nhất. Không cần lý do, không cần biết tại sao hay như thế nào...
Bỗng dưng một sáng thức dậy, thấy hết yêu là hết yêu. Đơn giản thế!
Giờ lớn lên, em mới hiểu rằng, nếu làm được như thế thì đâu có gọi
là tình yêu? Chỉ là thích hay là một cái gì đó thoảng qua. Chẳng có cái
gì bỗng dưng "một sáng thức dậy, thấy hết yêu là hết yêu". Khi
người ta không yêu em nữa, em đành phải chấp nhận, sẽ đau khổ, sẽ
luyến tiếc... Nhưng rồi mọi thứ cũng qua đi, chẳng cần phải sĩ diện,
phải tỏ ra đơn giản làm gì.... bởi thời gian sẽ hàn gắn mọi vết thương!
Ngày bé, có người hỏi rằng: "Nếu em nhìn thấy người yêu mình tay trong tay với một cô gái khác ở ngoài đường, em sẽ làm gì?". Em chẳng ngần ngại mà trả lời rằng: "Em sẽ bước tới, cười và chuyện trò bình thường. Em sẽ giả vờ như không có gì cả và kết thúc sẽ là chia tay!".
Bây giờ lớn rồi, em mới biết rằng, nước mắt mặn và cổ họng cay là
như thế nào? Cảm giác bất lực, cảm giác chơ vơ, cảm giác đau khổ và mệt
mỏi, cảm giác bị lừa dối, cảm giác người mình yêu dành những thứ vốn
chỉ dành riêng cho mình, cho một người con gái khác là như thế nào? Mất
lòng tin, tình yêu sẽ mong manh ra sao? Cảm nhận được nỗi đau của
người vợ có chồng ngoại tình khổ sở như thế nào? Hiểu được trái tim bị
tổn thương và còn phải tỏ ra cao thượng, để giữ cái tổ ấm bé nhỏ của
mình... Tha thứ! Mấy ai biết chồng ngoại tình mà chia tay được đâu? Rồi
vẫn cứ tha thứ và chấp nhận. Người đàn ông, liệu có hiểu vết thương bị
lừa dối bao lâu mới lành?
Hôm nay chia tay anh, không biết bao lâu vết thương này mới lành
lại? 25 tuổi, em không còn trẻ, cũng không phải quá già để làm lại từ
đầu. Không biết cái lý thuyết nào là đúng trong tình yêu của mỗi chúng
ta? Liệu ta cho đi yêu thương rồi sẽ được nhận lại yêu thương... hay
chỉ nhận lại được sự đắng cay, chua chát?
Một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác sẽ mở ra. Mọi thứ giờ là mớ hỗn độn. Can đảm để chia tay, can đảm để bước tiếp...
Lối đi nào cho em, em đi tìm hạnh phúc xưa?